[Tương tư đoạn] Đệ thập nhất chương


Tương tư đoạn

Trans: QT

Edit: Rai

Đệ thập nhất – Ước định

 

Hai người vẫn bất động, trời bắt đầu ảm đạm, tuyết nhẹ nhàng rơi nhỏ vụn, khe khẽ chạm vào người, trong nháy mắt thì đã không còn thấy nữa.

 

Trên mặt Đông Ly Huyên nghi hoặc dày đặc, hắn không hiểu bản thân vì sao lại gọi hai chữ như vậy, Triêm Y, là cái gì? Hai chữ, giống nhữ đã khắc ở trong lòng từ mấy trăm nghìn năm trước, rồi lại giống như trọng trọng đè nén, chỉ có khi bị khơi mào, mới có thể vô pháp ngăn cản mà dũng mãnh phát ra.

Hàn Lạc hơi giật giật, đã ngừng run rẩy, đầu vẫn vùi trong vai hắn, không chịu ngẩng lên. Qua một hồi lâu, mới truyền ra một tiếng trầm thấp: “Ngươi gọi ai vậy?”

 

Đông Ly Huyên trong lòng chấn động, đột nhiên như là minh bạch điều gì, nở nụ cười, ôn nhu cúi đầu, dùng chóp mũi nhẹ nhàng chạm vào đỉnh đầu Hàn Lạc: “Gọi ngươi.”

 

“Phiến tử *lừa đảo*.” Rầu rĩ trả lời, Hàn Lạc không ngẩng đầu.

 

Đông Ly Huyên cười càng vang: “Lẽ nào ngươi không phải?”

 

“Dù sao ngươi đã sớm biết, ta cũng đã sớm nói cho ngươi rồi.” Hàn Lạc không muốn ngẩng đầu, cảm thụ lòng ngực người nọ bởi vì cười mà phập phồng lên xuống.

 

Đông Ly Huyên ngửa đầu nhìn sắc trời một chút, đột nhiên khẽ kéo, ngựa lại di chuyển.

 

Hàn Lạc hoảng hốt: “Đi đâu?”

 

“Lên núi.”

 

“Không nên!” Không chút suy nghĩ, Hàn Lạc đã hét lên, thanh âm bén nhọn mà nghiền nát.

 

Đông Ly Huyên thoả mãn cười, cúi đầu, trong thanh âm thẩm thấu mê hoặc: “Ngươi sợ hãi cái gì? Nói cho ta biết, chúng ta trở về sơn trang.”

 

“Ta… Ta nghe thấy tiếng cọp, ta sợ chết.” Mạnh mẽ trấn định bản thân, Hàn Lạc trả lời.

 

“Trong rừng không có cọp, bên trong đều là những con vật nhỏ linh hoạt mà thôi.”

 

Hàn Lạc ngẩn người, cắn môi không nói lời nào, chỉ là gắt gao ôm lấy cầm.

 

“Không nói, chúng ta rất nhanh quay trở lại rừng.”

 

Hàn Lạc vẫn không nói, Đông Ly Huyên có thể cảm nhận được y hơi run, lại giống như hạ quyết tâm.

 

Trong lòng lướt qua một chút không đành lòng, biết rõ người trước mặt không phải là loại yết đuối như lúc ban đầu gặp, Đông Ly Huyên vẫn thỏa hiệp: “Được rồi, chúng ta trở lại.”

 

Rõ ràng thấy Hàn Lạc thở phào nhẹ nhõm, Đông Ly Huyên không khỏi nở nụ cười, mới bổ sung: “Chờ đến khi ngươi yêu ta, nhớ kỹ nói cho ta biết.”

 

Hàn Lạc vẫn không nói chuyện, Đông Ly Huyên cũng không cố chấp, dù sao cũng đều là làm trò, hà tất tính toán đến cùng, khẽ quát một tiếng, chuyển đầu ngựa, hướng sơn trang chạy đi.

 

Vừa tới cửa, mã phu từ đâu đã hầu ở đằng kia, chờ hai người xuống ngựa, liền đem ngựa dắt xuống phía dưới.

 

Hàn Lạc vừa chạm đất, liền đẩy Đông Ly Huyên ra, trên mặt đã là một mảnh hờ hững, tự tiếu phi tiếu, giống như tất cả đều chưa từng phát sinh, nhưng nhẹ nhàng mà nói một câu: “Hảo.” Đông Ly Huyên ngẩn người, liền nghe được y bổ sung, “Đây là nói thật.”

 

Ý niệm trong đầu vừa chuyển, Đông Ly Huyên mới có thể hiểu y trả lời câu của mình vừa rồi. Không khỏi giống như cười, trong lòng nhưng lại chứa điều gì đó, thoáng cái bị nhấc lên cao.

.

.

 

 

“Đây là lần thứ ba thương đội mã xa bị đánh cướp, người được cử đến không nhiều lắm, thế nhưng võ công đều cao hơn võ sư trong thương đội, hơn nữa theo vết kiếm lưu lại, tựa hồ đều cùng một người. Kỳ lạ nhất chính là, lần này ta để hai thương đội ngụy trang chở đá đánh mã xa song song đi ra, hướng theo hai hướng bất đồng, thế nhưng đối phương tựa hồ đã sớm biết ý đồ của chúng ta, hai thương đội đó tựa hồ không gặp nguy hiểm gì.” Tứ Dương đứng ở turớc thư trác, một bên mạn bất kinh tâm mà nói, một bên quan sát Đông Ly Huyên người ngồi đằng kia mà không biết tâm đang ở phương nào.

 

Qua một hồi lâu, Đông Ly Huyên vẫn không nói chuyện, biết Tứ Dương thiếu chút nữa cho rằng hắn thật sự đem lời nói của mình nghe không lọt tai, hắn mới lo lắng mở miệng: “Vậy hai thương đội đó không ai đi thăm dò sao?”

 

“Hai bên đều đã phái cao thủ, người là mượn từ ‘ảnh tử’ bên Hân thiếu gia huấn luyện tới, bọn họ đều nói không có ai là mật thám.”

 

Đông Ly Huyên đơn giản hơi trầm ngâm: “Vậy nghĩa là, bọn chúng đã sớm biết thương đội thật sự của chúng ta là một đội khác?”

 

“Vâng.”

 

“Đều là thương đội đến Giang Nam?”

 

Tứ Dương lắc đầu: “Cũng không phải, hai đội Giang Nam, một đội hướng quan ngoại.”

 

“Vậy sao?” Đông Ly Huyên lẩm bẩm nói, trong lòng tựa hồ tính toán cái gì, được một lúc, mới đối Tứ Dương nói, “Tạm thời khoan hẵng hành động, tĩnh quan kỳ biến *yên lặng xem biến đổi*, đối phương đã thiếu kiên nhẫn, tự nhiên sẽ bại lộ ra mục đích của bọn chúng. Người tử thương, ngươi tự mình đi một chuyến, mang chút quà trấn an đến nhà bọn họ, thương đội xuất ngoại, đều tận lực tăng nhân thủ. Có thể trực tiếp tìm người trong nội bộ sơn trang, phía  bên ‘ ảnh tử ‘ cũng đừng động đến nữa, Nghệ Vương hồi kinh, ta lo hắn sẽ đối Hân bất lợi.”

 

“Vâng.” Tứ Dương nhìn bộ dạng cả đêm đều không yên lòng của hắn, không ngừng cảm thấy buồn cười, cũng không biểu lộ ra, chỉ là khóe miệng khẽ cong, “Nếu như không có chuyện gì khác, ta về trước.”

 

“Chờ đã, Tứ Dương.” Đông Ly Huyên giữ y lại.

 

Có điểm ngạc nhiên quay đầu lại, chống lại hai mắt của Đông Ly Huyên, thì trong lòng Tứ Dương bỗng nhiên sinh bất an.

 

“Tứ Dương, ngươi có từng nghe qua Táng Hoa Lâu của Tây Vực?” Đông Ly Huyên ngẩng đầu nhìn Tứ Dương, trong ánh mắt mang theo một tia khó lường.

 

Tứ Dương nao nao, trong lòng thầm kêu không ổn, mỗi lần Đông Ly Huyên đem ánh mắt như vậy nhìn y, thì có nghĩa trong ý tứ hàm xúc có người sắp gặp chuyện không may, thế nhưng lần này, cái tên không may, chỉ sợ là chính mình a? Trên mặt lại không tiết lộ vẻ gì, ha hả cười: “Biết, ở Tây Vực, Táng Hoa Lâu hầu như nổi danh như Hội Thế sơn trang ở Trung Nguyên vậy, hơn nữa võ công lại giống như ảo thuật, còn có còn có, cái gì trường sinh bất tử a, Tá Thi Hoàn Hồn và thuật gì gì đó, ta không biết thì gặp quỹ rồi! Thế nào? Ngươi muốn trường sinh bất lão sao?”

 

Đông Ly Huyên nhìn chòng chọc vào y, vừa không thừa nhận cũng không phủ nhận, chỉ là lo lắng hỏi: “Vậy ngươi có thể đã nghe qua thiểu lâu chủ của Tán Hoa Lâu?”

 

“Thiểu lâu chủ?” Mắt Tứ Dương không khỏi trừng, thanh âm mang theo giọng cất cao vô pháp khống chế.

 

Đông Ly Huyên biết bản thân đoán trúng sự tình, nhưng bất động thanh sắc.”Đúng, thiểu lâu chủ Táng Hoa Lâu Tuyết Triêm Y, có người nói trên giang hồ từng nghe đồn, nói hắn là thái tử di phúc tử *mồ côi trong bụng mẹ* tiền triều , ngươi nghe nói qua chưa?”

 

Tứ Dương nhíu nhíu mày: “Lẽ nào tiên vương tại vị mười lăm năm, đương kim thánh thượng hiện nay cũng đã đăng cơ sáu năm, hoàng thượng mới dự định gạt bỏ dư nghiệt?”

 

Đông Ly Huyên cười lắc đầu: “Tứ Dương a Tứ Dương, ngươi đây đang nói ngu ngốc gì vậy? Hoàng thượng thế nào lại sợ một người chết chứ? Theo ta được biết, Tuyết Triêm Y đã chết ba năm trước đúng không?”

 

“… Ta biết.” Tứ Dương càng không rõ Đông Ly Huyên tột cùng là muốn làm gì.”Vậy ngươi là muốn…”

 

“Không phải có trường sinh bất tử, thuật Tá Thi Hoàn Hồn sao? Thế nào có thể chết chứ? Đông Ly Huyên mỗi chữ mỗi câu nói ra, “Ta chỉ là đột nhiên cảm thấy hứng thú với cuộc đời và nguyên nhân chết của vị thiểu lâu chủ này thôi.”

 

Tứ Dương không nói chuyện, hành lễ, nghiêng người muốn lui ra ngoài, nhưng trong nháy mắt đóng cửa, nghe Đông Ly Huyên nói: “Được rồi, chặt hết cây mai trong Quan Tuyết Lâu đi. Không việc gì chứ? Tứ Dương.”

 

Tứ Dương cười khổ, y thực sự rất muốn lúc này chạy đi tìm nhị thiếu gia Đông Ly gia, đáng tiếc y không dám. Đi theo Đông Ly Huyên đã lâu, cho dù thân phận của mình so với người khác bất đồng, có đôi khi có thể không kiêng nể gì cả, thế nhưng đối với tính tình của Đông Ly Huyên y cũng rất lý giải.

 

Bởi vì muốn giấu diếm, cho nên, hiện tại vô luận như thế nào cũng không thể đi tìm người khác được.

 

Vậy bây giờ nên làm cái gì đây?

 

Nói cái gì cũng đừng cho hắn biết, nhị thiếu gia lời của người thật sự khó mà làm được.

 

Không thể đúng không? Tuyết lạc phi hoa Triêm Y hàn, đây là khắc ấn vĩnh viễn trong lòng thiếu chủ… Ngươi cũng không phải đã nói qua sao?

.

.

 

Hàn Lạc cuộn người trong chăn, từng đợt từng đợt gảy Vãn Ngọc cầm, tiếng đàn hổn độn, giống như tiết lộ nội tâm của người tấu đàn.

 

Sau khi yêu hắn, phải nói ra nguyên nhân.

 

Như vậy, cầu trời, đừng cho y ái thượng hắn.

 

Y không quan tâm có phù hợp với đạo đức luân lý, không quan tâm cái gì âm mưu quỷ kế, thế nhưng, y cũng có thứ để sợ. Rất sợ rất sợ.

 

Ngày hôm nay ở thú lâm, y thực sự nghe được tiếng kêu. Nhưng không phải của cọp, mà là hồ ly. Cái loại sinh vật giảo hoạt đến khiến cho người khác quên rằng nó cũng coì sự công kích rất mạnh. Sau đó là tiếng kêu to của chim trĩ, còn có thỏ… Rất nhiều rất nhiều thanh âm hổn độn, quen thuộc đến khiến y kinh khủng, từ lúc còn rất nhỏ, vẫn xuất hiện âm hưởng thôi hồn này trong mộng của y.

 

Chỉ có ngựa, chỉ có ngựa mới có thể khiến y an tâm, còn thứ khác, mặc dù là một con thỏ nho nhỏ, cũng sẽ khiến tâm tình y sợ hãi.

 

Mỗi một dạng sinh vật, đều sẽ khiến người khác bị thương. Cho dù thị ngựa, cho dù là người. Chỉ là bởi vì gặp qua an ủi ôn nhu, cho nên học được chấp nhận.

 

Tiếng đàn lại để lộ tất cả, càng lúc chuyển cấp, tựa như run rẩy, Ký Nhi đẩy cửa bước vào, thấy nước mắt từ trên mặt Hàn Lạc chảy xuống. Trong mắt mờ mịt, là một mảnh bất lực.

 

“Công tử, công tử!” Ký Nhi buông vật đang mang trên tay, đi đến ngồi xuống, một bên bắt được tay y hỏi, “Công tử, ngươi làm sao vậy? Xảy ra chuyện giÌ? Đừng khóc… Nói cho Ký Nhi biết, làm sao vậy?” Nàng so với Hàn Lạc lớn hơn một tuổi, từ lúc chín tuổi đã bắt đầu theo hầu bên cạnh Hàn Lạc, trước đây đã vậy, “sự tình này” phát sinh thì cũng vậy, chưa từng bao giờ thấy công tử của nàng rơi một giọt nước mắt, thế nhưng hôm nay, lại khóc đến yếu đuối như vậy.

 

Hàn Lạc lắc đầu, nhẹ nhàng cắn môi, cảm thụ răng chạm vào vết thương hơi đau nhức. Lệ lại ngừng không được.

 

Viền mắt của Ký Nhi cũng không chịu được mà sưng đỏ: “Công tử, nói cho Ký Nhi biết co được hay không? Ký Nhi sẽ giúp người, vô luận thế nào, Ký Nhi cũng sẽ giúp người, người đừng khóc, đừng khóc… Người khóc, Ký Nhi cũng chịu không được… Công tử…”

 

Bàn tay nắm lấy tay mình hơi trừu giật, Hàn Lạc biết Ký Nhi thực sự khóc, cảm giác như là có thứ gì không thể kiềm chế nữa, y mạnh ngã vào trên vai Ký Nhi, giống như một tiểu thú thụ thương, phát sinh từng tiếng rất thấp rất thấp, như là tiếng gầm từ sâu trong yết hầu phát ra, rất nhẹ, nghe thấy, lại như sấm bên tai, khiến cho khó chịu muốn chỉ muốn bịt tai lại, không dám thừa thụ sự tuyệt vọng ẩn trong đó.

 

Ký Nhi khóc càng lợi hại, chỉ là một mực gọi y: “Công tử, công tử…”

 

“Đông Ly Huyên… Ngày hôm nay mang ta, đi đến rừng săn bắn…” Gắt gao nắm lấy ống tay áo của Ký nhi, Hàn Lạc chỉ nói một câu như vậy.

 

Ký Nhi hít vào một hơi, không dám tin. Chậm rãi vươn tay, ôm lấy Hàn Lạc đang khóc như một tiểu hài tử, nhưng lại không phát sinh một âm thanh nào.

 

Đại thiếu gia Đông Ly gia, ngươi là muốn biểu hiện bản thân lợi hại bao nhiêu sao? Chỉ là, ngươi có nghĩ tới hay không, có người, lại sợ hãi một nơi như vậy.

 

Bởi vì lúc y còn nhỏ, đã từng bị trục xuất đến một nơi như thế.

 

Một hài tử cái gì cũng không thấy, khi ngay mà răng y còn chưa thay đổi, bị người trục xuất đến giữa rừng săn bắn của vương phủ, chẳng có đến một kẻ bang trợ, chỉ có thể dựa vào bản thân, kỳ tích mà sống sót bốn năm… Ngươi có thể tưởng tượng được sự kinh khủng cùng tuyệt vọng phải nhận lấy lúc đó không? Ngươi biết không, thật vất vả mới thoát khỏi nhưng rồi lại bị bắt trở về, y đã sợ hãi như thế nào không?

.

.

.

Định chăm chỉ edit để post mấy ngày trước rồi, nhưng trong quá trình edit Đam mỹ thì bị Yaoi cản trở =))…

Hôm kia ta ăn ở không ngồi đọc lại Tuyệt Luyến ;___;, thấy mình edit sai nhiều ghê luôn T^T, mà sao không ai hảo tâm nhắc ta vậy T^T, đọc lại thì ta cũng chỉ muốn thiến quách bạn Thánh =))… chắc hôm nào ta cũng phải chỉnh sửa lại ==”, vì bản thân ta đọc gặp nhiều lỗi vậy ta cũng nổi nóng :))

.

Àh sẽ nhanh chóng up bản Word Túc Mệnh vì nhờ sự siên năng của nàng paradise *ôm*

 

3 thoughts on “[Tương tư đoạn] Đệ thập nhất chương

Bình luận về bài viết này